Toàn văn bức thư đạt giải nhất cuộc thi Viết thư quốc tế UPU lần thứ 50
Bệnh viện Bệnh nhiệt đới Trung ương ngày 8/2/2021.
Thiên thần của chị!
Em đang ngủ hồn nhiên, đôi môi chúm lại như đang mút kẹo. Còn chị, chị
ngắm nhìn em, một thiên thần được sinh ra giữa mùa Covid với niềm hạnh phúc
không gì tả nổi. Chị muốn nói với em thật nhiều về những ngày tháng chị cùng em
ở trong khu cách ly này nhưng em quá nhỏ bé chẳng thể ghi nhớ nổi điều gì. Thế
nên chị viết những dòng này cho em của chị.
Em thân yêu!
Buổi sáng ấy, khi kênh thời sự đưa tin trên toàn thế giới đã có hơn một
trăm triệu người mắc Covid-19 và hơn hai triệu người bị "tử thần
Covid" cướp đi sự sống; còn ở đất nước mình dịch đang bùng phát trở lại và
có thêm nhiều ca mắc mới thì đó cũng chính là lúc mẹ trở dạ sinh em. Chao ôi!
Chị không thể nhớ nổi cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa. Chỉ biết rằng,
rất nhanh chóng, phòng cách ly của mẹ biến thành phòng để sinh em. Còn chị, chị
ở phòng bên này ngóng sang bên đó, chờ đợi em trong cuộc hành trình đến với thế
giới này. Chị hết đứng lên, ngồi xuống, không yên. Đúng là ai chưa từng chờ đợi
trong lo âu, phấp phỏng thì sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được thời gian chờ đợi
nặng nề, lê thê đến thế nào.
Em bé bỏng của chị!
Khi em cất tiếng khóc chào đời, không gian như bừng sáng. Bế em trên tay
là một bác sĩ trong bộ đồ bảo hộ y tế màu xanh, khẩu trang kín mít, chỉ còn hở
đôi mắt ánh lên nét rạng ngời. Em cất tiếng khóc, chị nhẹ nhõm như vừa trút ánh
nặng ngàn cân, vui sướng đến run người, nghe bên tai tiếng bà cười trong nước
mắt, bố đang gọi video bỗng lặng đi... Tất cả vỡ òa cảm xúc...
Em sinh ra trong sự nâng niu, đón chờ của những người thân và nhiều hơn
thế nữa. Tiếng khóc chào đời của em đã thắp thêm niềm hy vọng, niềm tin chiến
thắng đại dịch cho những chiến sĩ áo trắng nơi đây. Dù cho ngoài kia, cả thế
giới đang chao đảo vì cơn bão tử thần Covid-19, thì em ơi, cứ ngủ thật ngon
lành bởi trong này bình yên lắm. Em được chở che trong vòng tay ấm êm của những
con người thầm lặng. Đó là những bác sĩ không quản ngày đêm hy sinh bản thân
mình, hết lòng vì người bệnh. Tấm chắn giọt bắn lúc nào cũng đầy hơi nước vì
không có cơ hội được bỏ ra, lưng áo ướt đẫm mồ hôi cho dù là đang giữa những
ngày đông tháng giá. Đó là những người tự nguyện ở luôn trong bệnh viện, cả cái
Tết đoàn viên cũng chẳng về nhà. Đó là cô y tá sẵn sàng gửi con nhỏ mới lên ba
cho ông bà chăm sóc, và từng đêm, khi em quấy khóc, cô lại bế bồng và hát ru em
câu hát "À ơi, con cò bay lả bay la..."
Em à! Chị thật may mắn khi được ở đây trong những ngày qua. Thời gian
gần một tháng trời đã cho chị hiểu rằng bên trong tấm biển "khu vực cách
ly đặc biệt" kia không phải là những điều đáng sợ như người ta vẫn tưởng
mà là cả một thế giới của sự ân cần chăm sóc, của những tấm lòng ấm áp yêu
thương. Thế giới có những anh hùng thầm lặng, sẵn sàng cho đi mà không đòi hỏi
bất cứ thứ gì. Nơi đây đã cho chị biết hạnh phúc không phải chỉ là được ăn
ngon, mặc đẹp, được thỏa sức vui chơi mà là được sống trong niềm tin về tình
yêu thương giữa con người. Bây giờ, chị thực sự hiểu rằng vì sao một đất nước
nhỏ bé trên bản đồ thế giới lại khiến cho các cường quốc năm chân phải nể phục
trong cuộc chiến chống đại dịch Covid-19. Đơn giản thôi em ơi, mỗi con người
của dải đất này đều truyền đến nhau thông điệp 5K "Khẩu trang - Khử khuẩn
- Khoảng cách - Không tụ tập - Khai báo y tế". Tất cả cùng hòa chung
"Vũ điệu rửa tay - Ghen Covy". Tất cả cùng đồng lòng "chống dịch
như chống giặc", và anh dũng nhất là những nhân viên y tế tuyến đầu.
Nhìn em ngủ hồn nhiên, ngon lành trong lòng mẹ, chị như vừa qua giông
bão đến được bến bình yên. Mình sẽ về nhà trong niềm vui xuân mới, những con
người thầm lặng nơi đây vẫn tiếp tục cuộc chiến tới cùng. Rồi đây, mỗi ngày em
một lớn khôn, chị em mình sẽ như những cây xương rồng mạnh mẽ trước bão giông.
Tất cả bắt đầu từ ngày hôm nay, em nhé!
Yêu em thật nhiều!"