Toàn văn bức thư đạt giải Nhất quốc gia Cuộc thi viết thư UPU lần thứ 48
Trái đất ngày 30 tháng 12 năm 2018
Gửi tới ozone, người hùng của tôi!
Hẳn anh sẽ ngạc nhiên khi nhận được
thư của tôi. Tôi viết cho anh bằng cả sự trân quý, ngưỡng mộ và cả nỗi
hổ thẹn nữa. Vì với chúng tôi, anh vừa là ân nhân, vừa là anh hùng nhưng
có lẽ chính chúng tôi đã làm anh tổn thương, người hùng nhỉ.
Ozone ạ! Mới đây, tôi có đọc một bài
báo viết về anh. Vì thế tôi nghĩ mình phải viết cho anh để kể với anh
về điều tôi đã đọc được. Họ đang nói đến anh với sự lo lắng không hề
nhỏ, tôi thấy như thế, vì hình như anh ốm và cuộc sống của loài người
chúng tôi đang bị ảnh hưởng rất nhiều vấn đề. Họ nói như thể anh sinh
ra hiển nhiên có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ trái đất của chúng tôi. Có
lẽ, vì anh đã ở đó rất lâu, thậm chí trước khi loài người quen thuộc,
gần gũi như hơi thở vậy.
Vì thế tự nhiên lắm, chúng tôi quen
với sự bao bọc của anh như đứa trẻ quen được nuông chiều và nghĩ rằng,
nơi anh sống chính là thiên đường. Nhưng sự thực, mỗi ngày trôi qua với
anh là cuộc chiến khó khăn với nữ thần mặt trời để bảo vệ con người,
thảm thực vật, động vật... rồi cũng phải giữ lại một phần sức mạnh của
nữ thần để đem đến sự sống cho trái đất. Anh hùng sự sống, chúng tôi gọi
anh như vậy, đã chiến đấu rất kiên cường chưa một phút nghỉ ngơi cũng
chẳng cần những huy chương hay những lời tung hô ca ngợi. Với chúng tôi,
anh là người hùng thể và không được ốm.
Chúng tôi cứ hồn nhiên và đơn giản đến
vô tâm vậy đấy. Chúng tôi cứ say sưa với những phát minh mới và coi đó
như giá trị bảo hiểm tuyệt đối cho sự sống của mình. Từ những vật dụng
được cho là giản đơn nhưng không thể thiếu trong cuộc sống tiện ích như
những chiếc tủ lạnh thôi cũng đang phả vào anh loại khí CFC, kẻ thù của
ozone, những tòa nhà kính chọc chời vốn là niềm kiêu hãnh của một thế
giới văn minh lại đang từng ngày tiêm vào cơ thể mong manh của anh những
liều thuốc kịch độc, tàn phá sức khỏe của anh.
Anh vốn kiên cường là vậy, nhưng một
ngày, chúng tôi không nhận ra anh, anh không thể. Chúng tôi cuống lên,
vận dụng hết óc sáng tạo, sự tinh thông của mình mong được thấy anh khỏe
lại. Chúng tôi cảm thấy có lỗi và hổ thẹn với anh vì lỗ thủng ở Nam Cực
ngày càng mở rộng, hiệu ứng nhà kính ở tình trạng báo động có phần lỗi
không nhỏ từ chúng tôi. Lúc này loài người đã nhận ra, dù người hùng
cũng cần được chia sẻ, bảo vệ và được nghỉ ngơi để tái tạo năng lượng
sống.
Chúng tôi đã và đang phải trả giá vì
thói ích kỷ, tự kiêu, tự đại của mình. Một thế giới gọi là văn minh thì
tại sao vẫn gục ngã trước cơn giận dữ của núi lửa Fuego? Những tòa nhà
kiêu hãnh có đủ sức làm dịu cái nắng nóng kinh hoàng ở Montreal, Canada
hồi tháng 7 vừa rồi? Hay chính phủ siêu cường quốc của Hoa Kỳ, có ngăn
được sự hung hăng của ngọn lửa thiêu đốt những cánh rừng ở California
hay không? Tất cả có nên đổ lỗi cho anh, người hùng không thể tròn sứ
mệnh? Tôi rất xin lỗi, bởi có lúc tôi từng nghĩ như vậy...
Nhưng hôm nay, khi đọc bài báo viết về
anh, nhân loại hiểu được anh, anh hùng hay con người bình thường cũng
có những miền giới hạn không thể đơn độc vượt qua. Chúng tôi đã và đang
cùng nhau đến bên anh, bằng cả sự ăn năn, nỗ lực để mang đến cho anh một
đời sống mới. Như anh thấy đấy, một tin không thể vui hơn với chúng tôi
và anh là sau khoảng 30 năm kể từ khi thế giới cùng nhau chung tay ký
Nghị định thư Montreal (1989) nhằm cắt giảm khí thải phá hủy tầng ozone
và cứu trái đất khỏi nguy cơ bị tia cực tím tấn công thì đến nay, theo
Liên Hiệp Quốc: tầng ozone ở Nam Bán Cầu đã có dấu hiệu lành lại và có
thể sẽ trở lại nguyên vẹn như xưa vào năm 2060. Đó là một điều tuyệt
vời, người hùng của tôi ạ.
Nhưng tôi cũng hiểu, những liều thuốc
kháng sinh thế hệ mới nhất, những bộ óc thông tuệ của những CEO giỏi
nhất hay công nghệ cao nhất...không phải là thần dược làm cơ thể anh
khỏe mạnh. Phải chăng cái anh cần ở chúng tôi là sự trân quý tài nguyên
của sự sống, là anh, chứ không chỉ là sự kính ngưỡng như một người hùng?
Chúng tôi sẽ nỗ lực hơn nữa để anh sớm khỏe lại, không phải để làm
người hùng mà chỉ đơn giản là một người bạn, cứ an nhiên bên loài người
chúng tôi. Vì kể từ bây giờ chúng tôi sẽ luôn đứng cùng anh làm tấm lá
chắn vững chãi nhất cho anh bạn trái đất thân yêu!
Tôi sẽ nhờ gió mang lá thư này đến cho
anh vì anh bạn ấy ở gần anh nhất, cũng vì gọi tên anh ấy WIND, tôi cứ
liên tưởng tới WIN, Thần chiến thắng, một người có thể giúp chúng tôi đủ
bản lĩnh để sửa chữa những sai lầm đã qua và trở thành người bạn mà anh
có thể tin tưởng...
Hãy gửi thư lại cho tôi nhé, hãy luôn chia sẻ và tin tưởng chúng tôi!
Người bạn đến từ Trái đất